Chuyện về người đàn ông...mèo mỡ
"Lôi thôi quá, cô chú thông cảm, giờ già cả rồi..."
Ông cụ lọm khọm dẹp mớ đồ trên phản lấy chỗ mời chúng tôi ngồi. Trong căn góc bếp nhỏ có tiếng bì bục của nồi cá nục kho nho nhỏ...
- Ôi, chắc tại tôi mèo mỡ quá, nên đời ra ri ... - ông cụ ngước đôi tròng mắt đục lờ, một con mắt thì đã hư, hấp háy bám nóc tủ sờ soạng, thắp một cây nhang, nơi có hai tấm ảnh đàn bà, một già, một trẻ...
Trong căn nhà bé cuối con hẻm cụt xa lắc này, tôi và một người bạn ngồi lắng nghe câu chuyện về một đời người và các bạn hãy cùng tôi nghe nhé!
- TÔI, là một kẻ mèo mỡ chẳng ra gì - Ông cụ thầm thì - Hồi ấy trẻ lắm, và tôi cưới một cô vợ trẻ trung, đâu có hơn ba tháng thì cô ấy chết...Ngày ấy bom rơi đạn lạc, đâu sẵn thầy sẵn thuốc như bây giờ.... - Ông cụ nhìn vào một nơi xa xăm, mắt đục lờ ứa ra giọt lệ...
- Rồi tôi lại cưới vợ, sau khi chịu tang ba năm, bà ấy cũng xinh, và rất trẻ.... Vậy mà, được có vài năm bà ấy lại chết cô chú à - ông cụ nức nở - Ôi sao thời ấy đàn bà lại cứ hay chết trẻ...
- Và tôi lại chịu tang lần nữa... - Tiếng ông cụ như từ một cõi xa vời - tôi cứ là một đàn ông trẻ trung, và vẫn khát khao đàn bà đẹp, tôi lấy vợ tiếp...lần này ở một mạch ba mươi năm...
Ông cụ cười, nụ cười nhăn nheo trên gương mặt chai sạn : "Chao ôi ba mươi năm, có được tý con gái, và tý thằng cháu ngoại..."
- Nghèo lắm cô chú à, chẳng có một tài sản gì đâu, nghèo tới mức chỉ bới rác kiếm ăn thôi. Ôi ông trời thật chẳng ra làm sao, hồi con gái sanh, chắc thằng rể sợ cái nghèo, nó đi biệt tích...
- Hồi cách đây bốn năm chi đó, đài truyền hình có về, thấy cảnh thương, mới xây cho ngôi nhà mơ ước...Nhưng sao mà khổ, chưa kịp hết mùi vôi, đời bạc trắng như vôi, con gái tôi sau một tháng ở nhà xây, nó...chết. Rồi chỉ có một tháng rưỡi sau, bà cụ nhà tôi cũng bệnh chết luôn. Trời hỡi trời, sao những người đàn bà mà tôi yêu thương lại cứ bỏ tôi mà đi như thế...
Ông cụ bỗng nức nở : Tôi sợ lắm cô chú ơi, sợ ở nhà một mình, tôi thành một ông từ, chỉ con biết trò chuyện với ảnh vợ con trên nóc tủ...Và vì thế tôi cố gắng đi nhặt rác sống qua ngày. Không làm phiền cháu, nó cũng khổ rồi, bồ côi, bồ cút. Thêm nữa đi gặp người ngày người nọ, cho thấy ngày bớt dài. thi thoảng tôi cũng tới hội người mù nhận quà cứu trợ...
Đỡ ông cụ ngồi nghỉ, và phụ ông thắp thêm tuần nhang. Tôi nghe nghẹn trong lòng khi nghĩ về những số phận con người quá đỗi khốc liệt :nghèo khổ, loạn lạc, chia li bởi chết chóc bệnh đau, đối diện với nỗi cô đơn cùng cực và tuổi già héo hắt...
Tôi đã đi lại gia đình ông bốn năm trời, từ lúc thằng cháu bé còn đi học bổ túc, giờ nó đã đi làm, sau bốn năm tôi mới được nghe chuyện cuộc đời ông. Và tôi hiểu vì sao ông vui khi nghe tiếng tôi và bạn bè thi thoảng ghé chơi như vậy. !
Ông run run lấy giấy căn cước cho tôi xem, ông sinh năm 1926 và không có ngày sinh. Đời ông luôn là những đưa tiễn bi thương, cái khái niệm sinh nhật là một sự xa xỉ. Tôi rất muốn làm một việc gì đó cho cuộc đời ông cụ vui hơn. Có lẽ cũng chỉ là chút viếng thăm, thi thoảng nán lại nghe ông trò chuyện. Nhận ra Người cần người lắm lắm, nhất là khi già cả xế chiều...Ừ sỏi đá cũng cần nhau nữa là...
Tôi ra về và nghe lòng nằng nặng!
MÁI ẤM GIỮA ĐỜI
2011